Lên mạng thấy bài thơ hay hay copy tặng những anh chị em đệ tử lưu linh của lớp mình!
Thơ QUÊ HƯƠNG qua mắt dân nhậu
Thuở học sinh ngày ba buổi la cà
Yêu “quê hương” qua từng chai lớn nhỏ
Ai bảo rượu bia là khổ?
Tôi mơ màng nghe men vút lên cao
Nhớ những ngày nhậu xỉn té cầu thang
Mẹ phát hiện ..Chưa mắng câu nào đã khóc
Có cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích
Mẹ giận rồi, anh qua ngủ với em…
Bia bọt tràn lan hay rượu đế trường kỳ
Lớp tôi toàn bợm nhậu Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ) cũng là “cao thủ”
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn trông ngoan quá đi thôi
Giữa cuộc bia tôi không nói một lời
Thấy em uống mà tôi kinh hãi
Men bia rượu làm cho lòng ấm lại
Hết bia rồi tôi trở về đây
Với căn nhà xinh, chị tôi, thức chờ
Gặp lại mẹ đang hầm hầm sau cánh cửa
Tôi cười trừ khi mẹ tôi ngửi ngửi (ạ, mùi bia)
Khó nói lắm mẹ ơi!
Tôi nắm bàn tay mẹ cười cười
Con đi nhậu nhưng con không… có xỉn!
Hôm nay nhận được tin em!
Không tin được dù đó lá sự thật
Em nhậu về té xe gãy cẳng
Chỉ vì em lỡ quá chén em ơi!
Đau xé lòng anh chết nửa con người.
Xưa yêu “quê hương” vì có men, có nếp
Có những ngày đi nhậu bị rầy la
Nay yêu quê hương vì trong những cuộc nhậu
Có một phần tôi uống thế em tôi!